Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Lưu Manh Hoàng Phi


Phan_6
Q.1 - Chương 15


 Hoàng đế mấy ngày nay thật sự không hiểu Đan ái phi của y muốn gì. Cách đây hai ngày, ái phi kéo y ra Ngự hoa viên luyện võ, sau đó mấy ngày nay kéo y đi khắp hậu cung thám hiểm, có điều những nơi mà ái phi của y đưa tới lại càng ngày càng…. tối!

Ninh Bình trước đây thỉnh thoảng lại nhắc y không nên tới những nơi vắng vẻ, để đề phòng việc y bị ám sát, có điều dạo này Ninh Bình cũng không mấy để ý tới.

Lần trước, tâm trạng của y thực sự phiền muộn nên mới nhất thời quên mất lời cảnh báo, vào trong phòng luyện công để tĩnh tâm, tại nơi đó y bị thích khách tấn công, suýt chút nữa thì bỏ mạng, nhưng y hoàn toàn không hối hận vì đã tới nơi đó, bởi tại đó, y đã gặp được người y muốn sánh đôi cùng đi tới cuối cuộc đời.

Lúc này, tiểu ái phi của y tự dưng muốn hẹn họ riêng với y mà không cho người theo hầu, y cảm thấy có chút khác thường, thế nhưng bởi vì y cũng muốn vậy nên vẫn tới.

Còn ba ngày nữa là hoàng tử Bắc Phiên sẽ tới đây, mồi cũng đã thả ra rồi, chỉ còn chờ cá cắn câu mà thôi.

Mấy ngày nay, hắn đã hành động theo kế hoạnh đã bàn, đem Hoàng thượng tới mấy chỗ tối và vắng vẻ, có điều mấy nơi này, thỉnh thoảng vẫn có cung nhân lui tới nên có lẽ thích khách vẫn e ngại, chưa dám hành động.

Đan Hoành quyết định đêm nay nhất định sẽ tạo cho thích khách một cơ hội tuyệt hảo.

Đêm đó, Ninh Bình theo hầu Hoàng đế.

Đan Hoành cầm một rổ hoa quả tới một cái hang động nhỏ phía dưới hòn giả sơn, đứng trước cửa động, Đan Hoành gọi to:

“Hoàng thượng, ngài ở bên trong đúng không, ta vào hầm đá, lấy một chút hoa quả mang theo”.

Thanh âm của Hoàng đế từ trong động vọng ra:

“ Ái phi, nàng khiến trẫm chờ lâu quá, còn không mau vào đây”.

“Sao phải vội như vậy chứ, chẳng phải là ta đã tới rồi đó sao?” Nói xong Đan Hoành bước vào bên trong động.

Đan Hoành vừa bước vào trong động, ngoài cửa động có 3 bóng hắc y nhân vụt qua, cũng vào bên trong.

Mấy người thị vệ vốn vẫn nấp trong bụi cây cũng liền ra khỏi chỗ nấp, một người vội vã chạy tới Ngự thư phòng báo cho Ninh Bình biết.

Bên trong hang động, chợt truyền tới thanh âm:

“ Bị lừa rồi, hắn không phải là cẩu hoàng đế, Xú nữ nhân ngươi dám lừa gạt ta, sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi tính sổ, cẩn thận có mai phục, rời đây thôi”.

“Muốn tính sổ với ta vậy hiện tại tính luôn đi, muốn chạy ư? Đâu có dễ dàng như vậy được? Nhìn đây”.

[Bang]

Có tiếng kim khí va chạm vào tảng đá.

Mấy tên thích khách sợ có mai phục vội chạy ra khỏi hang động, Đan Hoành cầm xích chùy cũng đuổi theo, các thị vệ ở ngoài hang động vội tiếp ứng, ba tên thích khách chẳng mấy chốc đã bị bao vây.

(xích chuỳ :binh khí thời xưa, hai đầu binh khí có hai quả chuỳ to bằng cái bát).

Đan Hoành đứng cách đó không xa nhìn xem náo nhiệt, đang xem hăng say, chợt nghe thanh âm của Hoàng đế vang lên:

“ Tiểu ái phi, đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với nàng”.

Đan Hoành xoay người lại định cự cãi, cái gì chứ? Chẳng lẽ giúp y bắt thích khách là sai sao?

Ba tên thích khách đang bị bao vây, tưởng chừng vô vọng, thế rồi một tên chợt phát hiện ra thân ảnh của Hoàng đế, từ tay hắn chợt bắn ra ám khí nhanh tới mức không ai kịp phản ứng.

Đan Hoành cảm thấy có tiếng gió xẹt qua bên tai, liền vung hai chùy đẩy bay ám khí. Nhưng còn một ám khí nữa bay tới phía sau lưng hắn. Ám khí bay sát qua mặt Đan Hoành, rạch một đường trên mặt hắn, máu từ vết thương chảy ra xối xả.

“Ái phi”.

Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng mất bình tĩnh, vội vã chạy tới bên Đan phi, đôi tay run rẩy đưa lên lau máu trên gương mặt Đan phi.

“Các ngươi mau bắt thích khách cho ta!” Hoàng đế hét lớn, cận vệ Hoàng đế vội vã truy bắt thích khách.

“Nhất định phải bắt sống, cẩn thận chú ý trong miệng họ có mang độc không”. Đan Hoành nói với theo cận vệ đang truy đuổi thích khách.

“Mau tìm ngự y tới phòng trẫm”. Vừa nói, Hoàng đế vừa bế Đan Hoành tới tẩm cung của mình.

“Uy, Hoàng thượng, ta chỉ bị một vết thương nhỏ trên mặt thôi, ngươi mau để ta xuống đi, để ta tự đi.”

“Câm miệng!” Hoàng đế tức giận quát.

Đan Hoành chưa từng nhìn thấy Hoàng đế tức giận như thế bao giờ, chợt cảm thấy đáng sợ, bị dọa tới không dám phản ứng.

Ngự y sau khi chữa vết thương liền lui xuống. Hoàng đế ra lệnh cho ngự y phải dùng các dược liệu tốt nhất, nếu trên mặt Đan phi có tì vết y nhất định trị tội.

Đan Hoành sau khi được bôi thuốc, liền muốn quay lại xem thích khách bị bắt thế nào, chứ ngồi trong phòng chờ đợi tin tức hắn cảm thấy rất sốt ruột.

Hoàng đế ôn nhu xoa lên vết thương nơi mặt Đan Hoành, ngón tay có chút run run. Rồi đột nhiên, Hoàng đế đưa tay kéo Đan Hoành vào trong lòng mình, Đan Hoành chỉ nghe thấy thanh âm của Hoàng đế dịu dàng truyền tới:

“ Tiểu ái phi, nàng đã chiếm trọn lòng trẫm, vậy mà vì an nguy của trẫm, nàng lại không tiếc sinh mạng mình, nàng muốn trẫm phải thế nào đây?”

“Ta muốn ra kia xem đã bắt được thích khách chưa”.

Nói xong Đan Hoành liền đứng dậy định đi, Hoàng đế liền cầm tay kéo hắn lại.

“Cho truyền Ninh Bình vào yết kiến trẫm”.

Một lúc sau Ninh Bình bước vào. Đan Hoành thấy Ninh Bình vội hỏi:

“ Có bắt được thích khách không?”

“Thần…chết tiệt!”

Nói xong Ninh Bình liền quỳ xuống.

“ Thích khách vốn là bắt được, nhưng trong miệng bọn chúng có mang độc, bọn chúng đều cắn độc dược mà chết, thần chưa kịp tra hỏi điều gì”.

“Ngươi…ta đã cảnh báo trước mà các ngươi còn không chịu để ý, trước khi chết có phải chúng phát tín hiệu đi không?”

“Đúng”.

“Bọn chúng truyền tin cho đồng bọn, như vậy đồng bọn của bọn chúng ở không xa hoàng cung”.

“Thần sẽ phái người đi tìm”.

“Tìm ai? Hừ, bọn chúng thấy tín hiệu, chắc chắn là vội vã chạy trốn, thật là làm ta hao tâm tổn tứ vô ích!”

“Ninh Bình, quên đi, trẫm phải nhắc nhở ngươi điều này, Đan Sung Viên là hoàng phi của trẫm, không phải là thủ hạ của ngươi, không được để nàng tham gia vào những việc nguy hiểm như vậy, nếu có lần sau trẫm sẽ không dễ dãi như thế này nữa đâu, ngươi lui ra đi”.

Ninh Bình liếc mắt lo lắng nhìn Đan Hoành

Đan Hoành đợi mọi người lui ra hết, cũng lén lút đi ra. Hoàng đế ôm lấy thắt lưng hắn.

“Tiểu Tuyền Tử, thay trẫm truyền lệnh, trẫm phong Đan Hồng làm quý phi, sau khi Nhị hoàng tử Bắc Phiên triều cống xong, sẽ cử hành nghi lễ tấn phong ”.

“Hoàng thượng, sợ rằng làm như vậy không ổn”.

“Ý trẫm đã quyết, ngươi cứ thế mà làm, chớ có dài dòng”.

“Tuân chỉ”.Tiểu Tuyền Tử lui ra lo việc truyền chỉ.

Đan Hoành bị dọa tới ngây người, một lúc sau hắn chợt bừng tỉnh hét to

“A

Không được! Nhất định không thể được!”


Q.1 - Chương 16


 Hai ngày tiếp đó, mọi người đều tập trung chuẩn bị cho việc Nhị hoàng tử của Bắc Phiên sẽ tới, còn Đan Hoành thì phải vô cùng vất vả mới cắt đuôi được đám cung nữ và thái giám.

Khỉ! Từ ngày tin Hoàng thượng tấn phong hắn làm quý phi bị truyền ra ngoài, các phi tần đều tìm tới chỗ hắn hòng lôi kéo tình cảm, nhưng phiền toái nhất là đám cung nhân, suốt ngày nhắc nhở hắn rằng sau khi được phong làm quý phi thì mọi chuyện sẽ không giống như trước. Hôm nay Đan Hoành mượn cớ trong người khó chịu để ở một mình rồi nhảy từ cửa sổ chuồn ra ngoài.

Đan Hoành biết thị vệ trong cung có kém cỏi cũng không để hắn chuồn ra khỏi cung, vậy nên Đan Hoành đành tìm tên hỗn đản Ninh Bình nói cho ra lẽ. Đan Hoành đoán rằng, nhất định Ninh Bình đã nói gì đó trước mặt Hoàng thượng, nếu không hắn đã không xui xẻo bị tấn phong làm quý phi.

Đan Hoành đứng chờ trên hành lang dẫn tới Ngự thư phòng, hắn biết rằng đêm nào Ninh Bình cũng tớ Ngự thư phòng để báo cáo công việc với Hoàng thượng. Quả nhiên lúc sau, Đan Hoành thấy Ninh Bình đi ra, vẻ mặt tràn đầy tâm sự. Đan Hoành liền xông ra trước mặt Ninh Bình, vung chân đạp một cước vào thắt lưng Ninh Bình.

Ninh Bình thấy vậy vội đưa tay lên đỡ lấy quyền cước của Đan Hoành.

“Nương nương, sao nương nương lại ở đây?”

Ninh Bình nhìn Đan Hoành, rồi cảm thấy giữ chân Đan Hoành như vậy là không hợp lễ nên thả xuống.

“ Ta tới đây để tính sổ với ngươi!”

Chưa nói được mấy câu, Đan Hoành chân vừa được thả xuống lại vung lên, nhằm bao tử Ninh Bình mà đạp một cái. Lần này Ninh Bình không hề né tránh, nên đã bị trúng một cước vào bụng, liền đưa tay ôm bụng nói:

“Nương nương, nương nương ít nhất cũng phải cho thần biết thần đã làm sai chuyện gì?”

“Ngươi đã nói với Hoàng thượng những gì?”

“Thần nói, nương nương vì lo lắng tới an nguy của Hoàng thượng, nên đã dùng chính mình làm mồi nhử thích khách, tấm lòng của nương nương dành cho bệ hạ thật hiếm thấy, Hoàng thượng đã rất cảm động, chẳng phải đã tấn phong nương nương làm quý phi rồi đó sao?”

“Chính là chuyện này, hừ, ai cho ngươi lắm mồm xen vào, hại chết ta!” Đan Hoành tức giận đấm một quyền vào tảng đá cạnh đó, rồi hầm hầm bỏ đi.

Đáng ghét! Thật tức chết đi, tính tìm Ninh Bình trút giận, mà hắn lại không biết mình sai ở nơi nào, vậy có đánh hắn thì cũng được tích sự gì?

Ninh Bình nhìn bóng lưng của Đan Hoành ngày một xa dần, nhỏ giọng thì thầm:

“ Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, với tính tình của ngươi, nếu không có một thân phận cao ột chút thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hại, ta vì ngươi mà nói với Hoàng thượng, cũng chỉ vì mục đích này”.

Đan Hoành tức giận mấy ngày liền. Ân! Mọi người có tò mò muốn biết tại sao Đan Hoành tức giận không? Hừ, cứ nhắc tới lại càng thêm bực mình.

Đan Hoành tức giận với Ninh Bình, khi trở về nơi ở của mình, hắn định bụng tìm mấy thái giám đấu võ cho đỡ bực, thế nhưng bọn họ lại nói bây giờ không thể giống trước, bây giờ hắn đã là quý phi, nếu đấu võ với cung nhân thì sẽ không ra thể thống gì.

Vậy nên mặc cho Đan Hoành tìm mọi cách để dụ dỗ, dọa nạt, bọn họ vẫn quyết không động thủ.

Tối nay trong cung rất náo nhiệt, đó là bởi Nhị hoàng tử của Bắc Phiên đã tới. Tối hôm đó, có cung nhân tới thỉnh Đan Hoành tới tiền điện, bởi Nhị hoàng tử tới thăm, nên trong tiền điện sẽ có yến tiệc và các tiết mục biểu diễn hấp dẫn mà Hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị để mời hậu cung cùng khách quan thưởng ngoạn.

Đan Hoành nghĩ bụng, ngồi hậm hực ở đây cũng chả ích lợi gì, chi bằng đi xem xem Nhị hoàng tử Bắc Phiên bộ dạng ra sao. Tuy Đan Hoành trước đây ở biên cảnh, thường xuyên đấu với quân Bắc Phiên, nhưng lại không biết chủ nhân của chúng mặt mũi ra sao, vậy hôm nay có dịp gặp mặt thật là tốt, trên chiến trường có câu: ‘bắt giặc trước tiên phải bắt tướng’, bây giờ có dịp nhất định phải nhớ kĩ mặt mũi hoàng tử Bắc Phiên mới được, sau này nhất định có ích.

Đan Hoành cùng một vài phi tần được an bài ngồi cách long ỷ của Hoàng thượng không xa, quan viên hai bên ngồi thành hai dãy rất dài, đầu bên kia của dãy, đối diện với long ỷ của Hoàng thượng chính là nơi an tọa của Nhị hoàng tử Bắc Phiên.

Chính giữa tiền điện, một nữ nhân Bắc Phiên đang thách đấu, lát sau một thị vệ của bổn quốc liền bước lên đài, nhưng chỉ có mấy chiêu, người thị vệ kia đã thua. Đan Hoành cảm thấy rất kì quái, sao lại có thể như vậy? Theo nhận xét Đan Hoành, để thắng nữ nhân kia đâu có khó, tên thị vệ kia rõ ràng có cơ hộ để thắng, ấy vậy mà tại sao?

Tiếp đó, cũng có mấy người thị vệ của bổn quốc lên đài giao đấu với nữ nhân kia, nhưng rồi tất cả đều thất bại.

Lúc này, Tổng quản thái giám Tiểu Tuyền Tử không nhịn được bèn châm chọc Ninh Bình:

“Trữ tổng quản, thuộc hạ của ngươi thật đúng là lợi hại, chỉ có một nữ nhân Bắc Phiên mà các ngươi đấu không lại, vậy an nguy của Hoàng thượng có thể trông cậy vào các ngươi được sao?”

Ninh Bình nắm chặt tay lại, không biện giải gì, lúc này Hoàng đế mới nói:

“ Không phải là thị vệ của chúng ta không đánh lại được, mà là không dám đánh, nữ nhân kia chính là nàng phi thứ tư của Nhị hoàng tử Bắc Phiên, nếu đả thương nàng ta sẽ không biết ăn nói sao với Bắc Phiên, mà muốn khuất phục được nàng ta cũng rất khó,nếu đánh thắng nàng ta, bọn họ sẽ nói bổn quốc chúng ta cả hoàng triều hùa nhau khi dễ một nữ nhân, xem ra Nhị hoàng tử để phi tử của hắn xuất hiện tại đây là muốn làm khó bổn quốc chúng ta”.

“A? Hoàng thượng, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ lại phải chịu thua?”

“Ai! Nếu không chịu thua vậy phải làm sao?”

“Đê tiện! Bọn chúng dùng nữ nhân, chúng ta cũng dùng nữ nhân ra đấu với bọn chúng.”

“Tiểu Tuyền Tử, bỏ đi, chỉ là tiết mục giải trí thôi, hà tất phải so đo vậy?”

“Bệ hạ, e rằng bọn chúng còn có mục đích khác”

“Nói trẫm nghe?”

“Nếu như thật sự những thông tin từ biên cảnh báo về là chính xác, Bắc Phiên định gây chiến với chúng ta, như vậy cuộc đấu võ ngày hôm nay, ai thắng, ai thua sẽ vô cùng quan trọng, nếu hôm nay bọn chúng chiến thắng, điều này sẽ cổ vũ tinh thần và sĩ khí quân lính Bắc Phiên, thị vệ cấm cung tuyển cả trăm người mới chọn được một người, là lực lượng tinh anh, ấy vậy mà đấu không lại một phi tử của hoàng tử Bắc Phiên, như vậy binh sĩ Bắc Phiên sẽ nghĩ binh sĩ nước ta mềm yếu, như vậy bọn họ sẽ tự tin, sĩ khí binh lính Bắc Phiên sẽ tăng lên vạn phần”.

“Ai! Trẫm cũng đã nghĩ tới chuyện này, thế nhưng….”

Hoàng đế còn chưa nói xong, hoàng tử Bắc Phiên đã cắt ngang:

“ Đại Đồng Hoàng đế bệ hạ, lẽ nào quý quốc không có cao thủ sao! Hay là muốn nhường phi tử của ta? Không cần phải như vậy đâu, nữ nhân của ta không phải chỉ biết thêu thùa khâu vá thôi đâu, ha ha, xem ra đêm nay tiểu vương phi của ta thắng rồi, Hoàng thượng đừng quên ban thưởng cho nàng nha”

Hoàng đế vừa định đáp lại thì Tiểu Tuyền Tử vì nhịn không được nên chen miệng vào

“ Nhị hoàng tử, nữ nhân nước ta cũng không phải chỉ biết may vá thêu thùa, chỉ sợ rằng tìm ra một người có khả năng đánh bại vương phi của hoàng tử, hoàng tử sẽ vì thế mà cảm thấy mất mặt”.

“Tiểu Tuyền Tử!” Hoàng thượng quát lớn.

Hoàng tử Bắc Phiên cười nhẹ, dáng vẻ vô cùng hứng thú nói:

“ Ồ, Đại Đồng cũng có nữ nhân tài năng vậy sao? Tiểu vương ta rất muốn gặp, thỉnh Hoàng đế quý quốc cho ta được toại ý”.

“Việc này…” Hoàng đế cảm thấy khó xử.

Hoàng tử Bắc Phiên vẻ mặt như vừa bị mất hứng:

“Ta nhất định muốn gặp vị nữ nhân mà công công quý quốc nhắc tới, bệ hạ nghĩ là tiểu vương phi của ta không đủ tư cách để giao đấu với nàng ấy? Hay là những lời nói kia chẳng qua là để gạt tiểu vương ta?”

“Nữ nhân kia tạm thời không ở trong cung” . Ninh Bình nói.

Ninh Bình nói vậy để nhằm lái câu chuyện sang hướng khác, thế nhưng Tiểu Tuyền Tử lại nghĩ đã đến nước này nhất định phải làm rõ.

“ Người đó là Quý phi nương nương của bổn quốc, thân phận vô cùng cao quý, không phải cứ muốn gặp là gặp được”.

“Ồ? Tiểu vương cung thỉnh bệ hạ mời nàng ấy ra, để tiểu vương có thể chiêm ngưỡng phong thái của nương nương ”.

Nhị hoàng tử Bắc Phiên đã nói như vậy, muốn thoái thác quả tình là không thể.

Hoàng đế nhìn Tiểu Tuyền Tử không hiểu chuyện gây ra sự, không tình nguyện hạ chỉ:

“ Tiểu Tuyền Tử, đi mời nương nương tới đây”.


Q.1 - Chương 17


 Đan Hoành ngồi xem, càng xem lại càng thấy tức giận. Thì ra là cố tình thua sao? Đứa ngốc nhìn vào cũng có thể nhận ra! Hắn thà ngồi xem xiếc còn hơn ngồi xem cái này, thật ức chết đi được!

Đan Hoành nghĩ bụng, có ngồi đây hậm hực cũng chẳng được kết quả gì, vậy nên hắn quyết định tiến lên trước để nhìn rõ xem Nhị hoàng tử Bắc Phiên bộ dạng ra sao, đây mới chính là mục đích chính của tối nay, có điều nơi hắn ngồi ở xa quá nên không thể nhìn rõ mặt mũi Nhị hoàng tử.

Đan Hoành tới yến hội, trên người từ đầu tới chân phải đeo đầy trang sức, nặng trịch. Ây là bởi, ban nãy, khi hắn vừa định đi, cung nữ hầu cận hắn là Tiểu Hỉ nói rằng hiện giờ thân phận của hắn không như trước nữa, bắt buộc phải đeo đồ trang sức đầy đủ, nếu không Hoàng thượng nhất định trách tội. Đan Hoành vốn không để ý tới mấy thứ này, hắn nghĩ chỉ cần vấn gọn tóc lên là được, nhưng các cung nữ nhất định không đồng ý, các nàng vừa khóc vừa nhất quyết khuyên nhủ Đan Hoành thay đổi lại trang phục, nếu không các nàng sẽ bị tổng quản thái giám phạt các nàng cái tội thất trách.

Đan Hoành ở trong doanh trại từ nhỏ tới lớn, vậy nên hắn không có kinh nghiệm đối phó với nước mắt nữ nhi, bởi vậy Đan Hoành cho dù không muốn, cũng đành phải để các nàng đeo trang sức nặng trịch lên người hắn.

Đan Hoành đang ngồi, đứng dậy chỉ cảm thấy cổ vô cùng mỏi, cả người cũng mỏi. Hắn đưa tay ra xoa xoa cổ, vừa xoa vừa tự cảm thương cho cái cổ của mình, trên mặt lộ vẻ thống khổ, cái đầu đeo trang sức khiến đầu hắn muốn lệch ra khỏi cổ, chỉ thăng bằng thôi đã thấy khó khăn rồi.

Vốn định lên xem mặt mũi Nhị hoàng tử Bắc Phiên, nhưng lúc này, Đan Hoành quyết định trở về phòng để lột bỏ hết những thứ trang sức đáng ghét này ra khỏi người.

Đan Hoành vừa bước ra khỏi tiền đình vài bước, thì một người liền đi phía sau đỡ hắn. Đan Hoành quay lại nhìn, thì ra chính là Đức phi,kẻ lần trước tới gây sự với hắn.

Đan Hoành vốn định hỏi nàng ta hôm nay lại muốn gây sự gì, thì Đức phi đã mở miệng nói:

“ Đan tỷ tỷ, tỷ hiện tại đã là quý phi cao quý, sao bên người lại không có thái giám cung nữ nào đi theo hầu cận? Để muội muội đỡ tỷ tỷ, giúp tỷ tỷ trở về a?”

Đan Hoành cảm thấy khắp mình nổi da gà. Ân! Sao nữ nhân này hôm nay lại gọi hắn là tỷ tỷ? Nghe mà muốn ói!

Nhìn thấy sự xun xoe của Đức phi, Đan Hoành thấy hơi sợ bèn hỏi:

“Đức phi nương nương, ngươi hôm nay làm sao vậy? Tự dưng lại nhận tỷ muội với ta? Chúng ta thân thiết như vậy từ bao giờ?Ta hôm nay người khó chịu,rất đau đầu, đến cả bụng cũng đau, ta đi về trước đây”.

“Đan tỷ tỷ sao lại như vậy chứ? Chuyện lần trước là do muội muội sai, Hoàng thượng đã phạt ta rồi, Tỷ tỷ là người quân tử nên xin hãy tha thứ cho kẻ tiểu nhân là muội đây, nếu hôm nay tỷ tỷ cảm thấy khó chịu trong người, vậy muội sẽ không quấy rầy tỷ nữa, hôm khác sẽ tới chỗ tỷ bồi tội, tỷ tỷ cố chịu đựng thêm mấy tháng nữa, không nên vì muội mà sinh khí, tỷ tỷ tức giận chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu ảnh hưởng tới tiểu hoàng tử trong bụng, thì muội muội muôn lần đáng chết”.

Đan Hoành nghe vậy, chỉ cảm thấy đất dưới chân chao đảo, hai chân muốn khuỵu xuống.

“Tiểu hoàng tử? Uy! Ngươi nghe ai nói?”

Đan Hoành nghe vậy cảm thấy vô cùng tức giận, là ai nói vậy a? Thật là bịa đặt! Loại chuyện như vậy mà cũng dám bịa ra được.

“Muội muội nghe người ta nói, tỷ tỷ mấy ngày nay ăn nhiều, ngủ nhiều, đây chính là triệu chứng của người mang thai, ta trước đây sinh Nguyệt nhi cũng như vậy, tỷ tỷ có lẽ nên đi tìm một ngự y, Ai nha~~Kẻ dưới thật là thất trách.”

“Ngươi…ngươi…Ngươi không được nói bậy, ta sao có thể có thai được chứ, ta là…”

Đan Hoành tức giận tới mất lí trí, suýt chút nữa nói ra mình là nam nhân, đúng lúc này Tiểu Tuyền Tử từ rất xa chạy tới gọi hắn:

“ Đan nương nương! Nô tài phụng chỉ Hoàng thượng tới tìm nương nương.”

“Tới đó? Tiểu Tuyền Tử, vậy ngươi mau đỡ ta tới chỗ Hoàng thượng ”

Tiểu Tuyền Tử đỡ Đan Hoành tới chỗ Hoàng thượng, Đan Hoành đầu đội phục sức nặng trịch, nên đi chậm, còn Tiểu Tuyền Tử trong lòng có tâm sự nên đi cũng chậm, cuối cùng y dừng lại, quỳ gối trên mặt đất nói:

“Đan nương nương, nô tài tự biết trước đây đối với nương nương không được tốt, thế nhưng sự việc lần này rất quan trọng, nương nương nhất định phải giúp đỡ nô tại”

Đan Hoành mất đi chỗ bám, liền tới cái cột, dựa người vào để có thể đứng vững.

“Cung nhân ở trong cung như các ngươi sao thích quỳ vậy? Ta đâu phải là kẻ để bụng, có việc gì ngươi cứ nói đi”.

Tiểu Tuyền Tử liền kể lại sự tình.

“ Nô tài không nhịn được nên đã nhắc tới nương nương, chỉ cần nương nương có thể thắng, đợi lát nữa dù Hoàng thượng có lột da nô tài, nô tài cũng cam lòng”.

“Ta căn bản vốn không muốn đánh nữ nhân, thế nhưng…nãy giờ ngồi xem cuộc tỷ thí, quả ta cũng không nén được giận, trận này ta quyết tham gia, nhanh nhanh tới đó thôi”.

Đan Hoành nâng Tiểu Tuyền Tử đứng dậy, rồi cả hai đi tới trước mặt Hoàng thượng.

Hắn xuất hiện khiến mọi người ngây ngất ngắm nhìn, khuôn mặt Đan Hoành vốn nhỏ nhắn thanh tú, nay lại được trang điểm cùng mặc bội sức của quý phi, nên thập phần cao quý, hơn nữa bước đi chậm rãi lại càng giống một tiểu thư thục nữ đoan trang.

Hoàng đế chưa bao giờ thấy ái phi của y mặc lễ phục và trang điểm đẹp tới vậy, nên nhất thời ngây dại, mãi một lúc sau mới đưa tay về phía Đan Hoành.

Đan Hoành cầm lấy tay Hoàng đế, thoáng cái người đã tựa vào lòng Hoàng đế, Đan Hoành nghiêng đầu dựa vào vai Hoàng thượng, kề miệng sát tai y nói thầm:

“ Ngươi nếu muốn ta thắng trận này, vậy hãy giúp ta tháo mấy cái chết tiệt trên đầu ra, mấy thứ đó đúng là đang đè chết ta đây này”.

Hoàng đế nghiêng người nói với Đan Hoành

“Nếu không thích tại sao nàng lại đeo chúng?”

“Là các cung nữ trong viện của ta nói, nếu ta không đeo ngươi sẽ trách tội ta, ngươi nghĩ ta thích đeo chúng?”

“Lại gần một chút nữa, ta giúp nàng tháo xuống”.

Đan Hoành ngồi xuống long ỷ. Đan Hoành tựa người thoải mái vào trong lòng Hoàng đế, trước mặt các quan viên đại thần hai nước, Hoàng đế giúp Đan Hoành tháo đồ trang sức, cuối cùng, Hoàng đế tháo cái dây buộc tóc khiến da đầu hắn đau muốn chết xuống rồi ghé bên tai Đan Hoành nói một câu:

“ Ái phi, nàng thắng hay thua không quan trọng, nhưng phải hứa với trẫm là không được thụ thương nữa”.

Đan Hoành cũng ghé vào tai Hoàng đế thì thầm:

“Ngươi yên tâm đi”.

Sau đó đứng dậy, nhảy xuống sân.

“Uy! Phiên nữ nghe ta nói có hiểu hay không? Cuộc tỉ thí ngày hôm nay chỉ là tiêu khiển, dùng dao hoặc thương đều không tốt, chúng ta đấu tay không, không dùng vũ khí, vậy có được không?”

Tiểu hoàng phi Bắc Phiên vứt roi xuống, rồi giang hai tay ra, ý bảo trên người nàng không có vũ khí nào nữa. Đan Hoành nhìn nữ nhân Bắc Phiên, ngực của nàng thật là nở nang, giống như muốn đẩy bật lớp y phục trên người để thoát ra ngoài, quả thực là đẹp mắt, chẳng trách sao mà mấy tên thị vệ kia thua.

Nữ nhân Bắc Phiên bắt đầu xuất thủ, nhằm thẳng mắt của Đan Hoành đánh tới.
Phan_1 Q1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11 Q2
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21 Q3
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .